Đôi Cánh
Phan_14
Người thanh niên mất hết kiên nhẫn đập bàn khiến đống bát đĩa chạm vào nhau vỡ đôi. Chiếc bàn đáng thương cũng vì thế mà lún hơn một nửa vào trong cát.
Khung cảnh bữa ăn lãng mạn trên biển hoàn toàn sụp đổ!
- Em được lắm! Nếu không phải em đang dưỡng thương thì tôi tuyệt đối không tha!
Dừng một lúc, anh lại nói:
- Đáng ra tôi nên xử tên đó thêm cái tội khiến em mất vài kí thịt!
Nói xong, anh bực mình đứng dậy bỏ đi để lại cô gái trên bãi biển lộng gió.
- Nè, sao tôi có cảm giác như anh đang nuôi heo vậy hả?
Cô gái nói với theo.
“Nuôi heo? Hừ, cũng hay đấy! Ta sẽ vỗ béo con heo này rồi làm thịt sau!”- Người thanh niên mỉm cười thú vị mà suy nghĩ.
Thấy anh không có ý muốn dừng lại, cô gái dứng dậy đuổi theo.
- Này, Âu Dương Quân, anh đứng lại! Có phải anh ám chỉ tôi là heo không hả? Này, anh trả lời đi!
Trên bãi biển nhuộm màu ấm áp, một cô gái nhỏ nhắn, xinh đẹp chạy theo sau một thanh niên cao lớn, tuấn tú.
Họ chính là điểm sáng cho bức tranh hoàng hôn sinh động động lòng người.
--
- Đúng rồi! Thế mới đúng là anh Quân, phong cách mạnh mẽ tuyệt vời, luôn ở vị thế chủ đạo! Cậu có thấy thế không Vũ?
Phong vỗ lan can của ban công với đầy vẻ hưng phấn. Nhưng thấy người bên cạnh không có động tĩnh gì, anh hạ ống nhòm hỏi:
- Này, cậu không nghe tôi nói gì sao?
- Tôi thích em!
Vũ thản nhiên phun ra ba chữ khiến mắt Phong mở to như muốn lồi tròng, anh lắp bắp:
- Này, này, này, cậu... cậu có ý đồ với tôi từ bao giờ vậy hả?
Nhìn điệu bộ hai tay khoanh trước ngực của Phong như thiếu nữ xinh đẹp gặp phải yêu râu xanh, Vũ không kiềm được phá lên cười ha hả.
- Cười gì đấy?
Phong nheo nheo mắt.
- Thứ nhất, tôi không nói “I love You” với cậu mà với chủ nhân số điện thoại này, Họa Lam. Tôi đang nhắn tin cho cô ấy nên thuận miệng nói ra!
Vũ lắc lắc điện thoại trong tay rồi tiếp:
- Thứ hai, cậu nhìn mình đi.- Anh chọt chọt vào khoảng trống trên ngực Phong- Nơi này của cậu làm gì có thứ gì để cậu dùng tay che lại! Ha ha...
Vũ kiềm chế nụ cười đã muốn toét đến mang tai, ánh mắt anh bỗng trở nên mơ màng như dụ dỗ nhìn Phong mặt đang tối sầm lại:
- Nhưng nếu cậu muốn, tôi chấp nhận hi sinh vì anh em, tình nguyện làm yêu râu xanh để phục vụ! Nhưng nói trước, tôi sẽ làm công, cậu làm thụ!
Phong bị bức đến nổi điên, giơ chân đá vào kẻ đang cuồng ngôn loạn ngữ, khiến hắn la oai oái xin tha.
- Này thì công! Này thì thụ! Ta cho chú mày một trận nhừ tử để từ “công” biến dạng thành “quạ” luôn!
--------
Trời về đêm càng lúc càng mát mẻ. Gió từ biển thổi vào mang hơi muối đặc trưng.
Âu Dương Quân đi dọc bãi biển dài trải cát. Gương mặt anh tuấn khiến bao cô gái ao ước được anh nhìn đến dù chỉ một lần. Tuy nhiên, người thanh niên cao ngạo này lại chỉ nhìn đúng có một người. Vì người đó, vừa từ Anh trở về, anh đã đưa ngay cô đến đây nghỉ ngơi, tĩnh dưỡng. Mặt khác, anh còn bao trọn cả khu này không cho bất kì du khách nào tới quấy rầy.
Vậy mà tối nay, vì muốn cùng cô đi dạo, anh đã đích thân chủ động đến tận phòng tìm nhưng trong phòng trống không.
Cô rốt cuộc có để anh vào mắt không?
Đang trầm mặc suy nghĩ, Âu Dương Quân bỗng thấy ở bãi dừa phía trước một hình dáng nhỏ bé quen thuộc. Đương nhiên người đó không ai khác ngoài Thanh Y tiểu thư!
Cô đang đứng hướng mặt ra biển nên không thấy anh đang lại gần.
Nhưng anh đột nhiên dừng bước.
Thanh Y không phải đang đứng một mình mà với một người khác. Kẻ đó đứng khuất sau cây dừa đối diện cô nên anh không thể nhìn rõ là ai. Hơn nữa, ánh đèn điện cũng không rọi sáng đến vị trí này.
Anh im lặng nghe giọng nói lạ, là một giọng nam chuẩn của người ngoại quốc:
- I'll put you away! (“I” đến đưa “you” đi!)*
- Now? (Bây giờ?)
Thanh Y trả lời. Âu Dương Quân có thể nghe thấy sự ngạc nhiên trong lời nói của cô.
- Now! (Bây giờ)- Kẻ kia khẳng định.
Âu Dương Quân cuộn chặt hai tay thành nắm đấm. Anh muốn giết tên kia!
Hắn là ai mà ngang nhiên vào địa bàn của anh rồi đòi mang người của anh đi? Quá ngông cuồng!
Anh đang định tiến đến để xử tên gan to đó thì bỗng nghe Thanh Y lên tiếng khẳng định:
- If you arrived earlier, I would be happy. Now, I did not want to go! (Nếu trước đây “you” đến, “I” sẽ rất vui mừng. Còn bây giờ, “I” không còn muốn rời đi nữa!)
Tên kia có vẻ bất ngờ, sau vài giây mới hỏi lại:
- Why? Because of he? Do you love he? (Lí do là gì? Vì cậu trai đó ư? “You” yêu cậu ta phải không?)
Thanh Y nhè nhẹ gật đầu.
Thấy vậy, bên này Âu Dương Quân cười thầm.
“Tốt lắm, xem như em thông minh!”
Nhưng tên kia là ai, anh nhất định phải biết rõ và không thể bỏ qua cho hắn. Nghĩ liền làm ngay, Âu Dương Quân bất ngờ bước đến nơi Thanh Y đang đứng.
Nghe tiếng động, tên lạ mặt nhanh như chớp quay người chạy vù ra biển rồi nhảy xuống lặn mất tăm.
- Hắn là ai?
Âu Dương Quân không đuổi theo. Quanh đây đều là người của anh nên hắn không thể thoát được. Anh nhìn Thanh Y đang sững sờ nhìn theo hướng kẻ kia vừa nhảy xuống lên tiếng hỏi. Cô bị anh làm cho bất ngờ nên một lúc sau mới lấy lại bình thản trả lời:
- Người quen thôi!
- Người quen? Thế tại sao lại muốn đưa em đi?
Âu Dương Quân nhíu mi. Hôm nay kẻ đó bỏ đi, không có nghĩa hắn sẽ không quay trở lại lần nữa.
- Anh nghe lén sao?
- Tôi sao lại phải đi nghe lén? Hai người đứng giữa trời nói chuyện, âm thanh nó tự bay vào tai tôi chứ! Mà nếu có nghe, cũng là đường đường chính chính nghe!
Nhìn anh vô sỉ giải thích, Thanh Y không kiềm được liếc tặng một ánh mắt khinh bỉ rồi bỏ đi trước. Âu Dương Quân tinh thần thoải mái bước theo sau, bâng quơ nói:
- Lúc nãy thấy em gật đầu trước một câu hỏi.
Nghe được giọng nói bảy phần châm chọc, ba phần sung sướng của anh, Thanh Y bỗng đỏ mặt. Thế nhưng kẻ nào đó không chịu buông tha liền tiến lên ôm lấy eo cô rồi sánh vai bước.
- Nếu lúc nãy em dám bỏ theo tên đó, tôi nhất định cho em nếm mùi đau khổ!
Thanh Y vùng vẫy thoát khỏi cánh tay anh đang ôm lấy eo mình. Nhưng cô tuyệt đối không thể thắng anh nên đành chấp nhận bỏ mặt anh muốn làm gì thì làm.
- Tôi trốn đi rồi thì còn để cho anh tìm thấy sao?
- Đừng nói là ở Trái Đất, dù em trốn lên Sao Hỏa tôi cũng mang được em trở về!
- Vậy tôi sẽ lên Mặt Trời!
- Mặt Trời? Em muốn chết sao? Em muốn chết cũng phải có sự đồng ý của tôi! Nếu không... đừng hòng!
Âu Dương Quân hài lòng cười vui vẻ nhìn Thanh Y hậm hực bên cạnh.
Hai người vẫn tiếp tục cùng nhau đi dạo cho đến khi tối muộn. Âu Dương Quân đưa Thanh Y về trước cửa phòng mới chịu rời đi. Trước khi đi, anh còn không quên để lại một câu:
- Tối nay phải mơ về tôi biết chưa?
Cô bĩu môi:
- Vậy là ác mộng rồi!
Anh không chấp lời nói của cô mà đưa tay vò vò mái tóc cô cho rối tung.
- Ngủ ngon!
Thanh Y bực mình không thèm chúc đáp lại, quay người mở cửa đi vào trong. Bên ngoài, Âu Dương Quân bước vài bước thì dừng lại nhìn về cánh cửa phòng vừa đóng kín. Anh đưa tay ấn nút trên tai để mở thiết bị liên lạc:
- Các cậu điều tra xem những kẻ ngoại quốc khả nghi xuất hiện trong khu vực này tối nay! Không ngoại trừ người phục vụ của khách sạn.
( * Trong các chương trước, tất cả đối thoại bằng tiếng Anh và Nhật đều được đưa về tiếng Việt. Nhưng để đảm bảo cho bí mật của “người lạ” nên đoạn này để nguyên tiếng Anh với hai từ xưng hô You - I, không phân biệt tuổi tác, giới tính. )
Chương 35
Trong phòng quản lí camera của khách sạn, Âu Dương Quân ngồi trên chiếc ghế xoay thoải mái, mắt nhìn chăm chú vào màn hình.
Cửa phòng mở ra, Vũ bước vào báo cáo với anh:
- Tôi đã hỏi xem tất cả thuộc hạ bên ngoài nhưng không ai thấy có bất kì người ngoại quốc nào. Tất cả nhân viên, người phục vụ, công nhân vệ sinh tôi cũng đã kiểm tra qua nhưng không có người nào khả nghi, họ cũng bảo trong khách sạn không có nhân viên là người nước ngoài.
Âu Dương Quân sờ sờ cằm suy nghĩ.
Hắn là ai mà lại có khả năng đột nhập vào địa bàn của anh nhưng không hề bị phát hiện?
- Quan sát kĩ tất cả camera!
- Vâng!
Phong tuân lệnh tiếp tục nhìn vào màn hình.
Đột nhiên, một màn hình bên góc phải tối đen. Âu Dương Quân thấy điều bất thường liền ngồi thẳng dậy. Phong quay lại nhìn anh với vẻ mặt ngạc nhiên:
- Nơi đó là khu vực hành lang dẫn vào phòng Thanh Y!
Âu Dương Quân sắc mặt tối sầm đứng dậy định chạy đến phòng cô thì màn hình vừa tắt đó lại sáng bình thường. Anh đứng yên lặng quan sát.
- Không có điều gì xảy ra! Có lẽ là do trục trặc kĩ thuật!- Phong nói.
Vũ vẫn đứng đằng sau bây giờ mới lên tiếng:
- Không đúng! Có điều kì lạ ở đây!
Anh vừa nói vừa tiến vào ngồi một chiếc ghế bên cạnh Phong. Bấy lâu tiếp xúc với Họa Lam, anh đã học được không ít thủ thuật về lĩnh vực này. Sau một hồi gõ gõ bàn phím, anh quay lại nói với Âu Dương Quân:
- Anh Quân, những hình ảnh này đều đã qua xử lí, đây chỉ là những đoạn hình được kẻ nào đó cố ý cho lặp lại mà thôi! Hệ thống camera dường như đã không còn hoạt động nên những gì chúng ta vừa xem không phải là thật.
Để chứng minh lời nói của mình, Vũ liên lạc với đàn em bảo đến dãy hành lang của Thanh Y kiểm tra.
- Đã đến vị trí chưa?- Vũ hỏi.
“Vâng, bọn em đang đứng trước phòng của cô ấy và đang nhìn về phía camera!”
Nghe bọn đàn em trả lời, lại nhìn vào màn hình thấy không hề có gì ngoài hành lang trống không, Âu Dương Quân quát lớn:
- Phá cửa!
Sau khi nghe âm thanh sắc lạnh từ thiết bị trên tai truyền đến, bọn đàn em giật mình liền đạp mạnh cửa phòng Thanh Y mà xông vào.
“Anh Quân, trong phòng không có ai!”
- Khốn kiếp!
Âu Dương Quân tức giận tung nắm đấm vào tường. Có kẻ dám bắt người trước mắt anh!
- Anh Quân, xem này!
Theo lời Phong, Âu Dương Quân nhìn về phía anh chỉ. Tất cả hệ thống màn hình đều đồng loạt xuất hiện một cảnh duy nhất: tầng hầm.
Khung cảnh tối đen như mực chỉ có chút ánh sáng le lói từ nơi nào đó mơ hồ dọi đến. Giữa căn hầm là hình ảnh một cô gái bị trói ngồi, gục đầu xuống.
- Thanh Y!
Vừa thấy cố, Âu Dương Quân gân xanh trên mặt nổi hết lên.
Nhưng nhìn kĩ đằng sau cô thì phát hiện trong phòng không chỉ có mình cô mà còn thêm kẻ thứ hai.
- Anh Quân, là hắn?
Phong mười phần đã khẳng định.
Hắn mặc trên người toàn một màu đen, hòa lẫn vào màu không gian tối tăm xung quanh. Nhìn hắn, Phong bất giác có cảm giác hắn mờ ảo như ma quỷ, như chỉ cần một cái chớp mắt là sẽ biến mất ngay.
- Cho người bao vây căn phòng đó!
Âu Dương Quân ra lệnh, Phong liền quay người nhanh chóng rời đi thực hiện. Vừa lúc đó trên màn hình, tên áo đen đưa lên một tờ giấy viết bằng màu dạ quang phát sáng trong đêm: “Đừng vô ích! Ta muốn gặp cậu, một mình cậu hãy đến đây!”
Vũ kinh ngạc nhìn Âu Dương Quân sắc mặt lạnh tanh.
Tên đó còn có thể gắn máy ghi âm ngay trong phòng này, nên hắn mới biết anh cho người đến đó?
Không hề do dự, Âu Dương Quân trả lời:
- Được!
Ngay sau đó, trên màn hình hiện lên dòng chữ: “Tốt lắm! Vậy tôi cho cậu 60 giây. Nếu sang giây 61 mà cậu chưa đến, tôi sẽ mang người đi!”
Âu Dương Quân không chần chừ lao ngay ra ban công tầng hai. Anh một tay nắm lấy lan can làm điểm tựa lực rồi tung người nhảy xuống và đáp đất nhanh chóng. Sau đó, anh liền đứng bật dậy chạy tốc độ xuống tầng hầm. Bọn thuộc hạ thấy anh như tên lửa phóng đến liền tránh dạt sang hai bên nhường đường.
Anh đã từng tiếp xúc qua kẻ lạ mặt này, hắn quả không đơn giản thậm chí còn có thể xem là xuất sắc. Hắn thân thủ nhanh nhẹn, hành động dứt khoát, khả năng không thể lường trước được. Hơn nữa, Thanh Y còn bảo đó là người quen của cô nên hẳn mục đích của hắn không phải hại cô mà chỉ là dụ anh đến. Vì thế, anh hôm nay nhất định phải đến xem tên này bày trò.
Dưới tầng hầm, tên áo đen từ từ đưa tay nhìn đồng hồ. Kim dài vừa nhích sang giây 59 thì bên ngoài có tiếng gõ cửa. Trong bóng tối mù mịt, hắn giương môi nở nụ cười.
“Rắc! Rắc!”
Âm thanh lên đạn của hắn vang lên rõ ràng trong không gian yên ắng. Hắn tiến đến mở cửa.
Cánh cửa vừa hé ra một khoảng nhỏ, một nòng súng đen ngòm lạnh lẽo đã gí ngay vào mi tâm kẻ đối diện. Người bị uy hiếp không phải chỉ có mình Âu Dương Quân mà còn cả tên áo đen. Hắn cũng bị anh nhắm súng vào đầu. Hai người đối súng một lúc lâu thì tên áo đen mới lên tiếng:
- Ha ha, khá lắm!
Hắn không hề tỏ ra sợ hãi hay bất ngờ mà ngược lại còn cười ha hả, bước giật lùi vào trong. Mặt hắn trùm lên một chiếc mặt nạ đen chỉ chừa lại đôi mắt lộ rõ sự tinh anh.
Âu Dương Quân vừa bước vào đã đưa tay đóng lại cánh cửa sắt nặng nề luôn tiện khóa chốt cửa. Lần này anh nhất định không để hắn lần nữa trốn mất.
- Ông là ai?- Âu Dương Quân hỏi bằng tiếng Anh.
- Muốn biết tôi là ai còn phải xem cậu có đủ khả năng cùng tư cách để biết không?
Hắn trả lời trơn tru bằng tiếng Việt.
Nghe vậy, Âu Dương Quân hừ lạnh. Anh hướng về cô gái đang bị trói giữa phòng rồi nhìn ông ta hỏi.
- Nói! Ông tại sao muốn bắt cô ấy đi?
- Nếu nó không muốn đi, ta cũng chẳng ép! Nhưng ta càng không thể dễ dàng để nó bên cạnh cậu. Vì vậy, nếu cậu muốn mang nó về thì hãy đến mà cướp!
- Hừ, vậy ông chống mắt lên mà xem tôi đưa cô ấy đi như thế nào!
Nói xong, Âu Dương Quân liền dùng tay đang cầm súng đánh mạnh vào cánh tay cũng đang giữ súng của kẻ trước mặt làm chệch hướng súng của hắn.
Chương 36
Lúc Âu Dương Quân đang tiến đến gần Thanh Y thì bị trúng một cước đá vào ngực. Anh liền quay người đá xoáy vào tên phía sau làm khẩu súng lục bật khỏi tay hắn. Ngay giây sau, hắn cũng trả lại anh bằng một cú chém tay lên bàn tay cầm súng của anh, thành công giữ vị thế cân bằng, hai bên không súng.
Trong khi tên áo đen chưa kịp thu tay về, Âu Dương Quân đã chộp lấy rồi dùng lực đẩy mạnh ép sát hắn vào chân tường.
- Lâu rồi không gặp đối thủ mạnh như cậu!
Tên áo đen mỉm cười thú vị, buông một lời khen.
- Hừ, trước nay tôi không hề có đối thủ. Bây giờ miễn cưỡng cũng mới xem ông là đối thủ thôi!
Trận đấu bây giờ không còn sát khí như lúc đầu mà hoàn toàn chuyển sang một cuộc tranh tài cao thấp.
Bị Âu Dương Quân mạnh mẽ chèn tay ở cổ, tên áo đen dùng hết lực đẩy anh ra rồi bồi cho anh một cú đá vào bụng. Anh đương nhiên ăn miếng trả miếng, sau khi lùi vài bước thì nhảy lên xoay người tung chân đá trúng ngay đầu hắn.
Tên áo đen bất ngờ trúng phải đòn mạnh của Âu Dương Quân nên loạng choạng ngã xuống đất. Âu Dương Quân tranh thủ cơ hội tiến lên định nắm lấy bả vai hắn đè lên sàn. Nhưng tay anh vừa chạm đến người hắn thì đồng thời cũng bị hắn nắm lấy bả vai rồi dùng chân đạp vào bụng, hất anh bay qua đầu.
Dựa vào đà đó, Âu Dương Quân lộn vài vòng trên đất, đến gần khẩu súng dưới sàn thì nhanh tay chộp lấy rồi hướng về tên áo đen. Hình ảnh anh quỳ một chân đồng thời chĩa súng về đối phương trông rất phong độ và mạnh mẽ.
Trong tích tắc anh tiếp đất, tên áo đen cũng mau lẹ búng bật người ngồi dậy, cánh tay hắn xoay một vòng rộng trên sàn liền đón được khẩu súng còn lại. Hắn cũng nhắm súng chính xác vào anh.
Tình thế bây giờ lại trở về trạng thái cân bằng ban đầu, hai bên cùng đối súng.
Bỗng vào giây phút mỗi người đều yên lặng, chăm chú hướng về đối phương thì một giọng nói trong trẻo vang lên kèm theo tiếng cười:
- Daddy, người thua rồi!
Âu Dương Quân vẫn chưa hết bất ngờ thì người kia lại tiếp tục:
- Súng của Daddy cùng lắm chỉ bắn trúng vai của Âu Dương Quân, còn súng anh ta chính xác nhắm vào vị trí mười điểm* của người rồi!
Người lên tiếng không ai khác ngoài cô gái nãy giờ vẫn đang ngồi trên ghế quan sát trận đấu. Tư thế của cô lúc này không còn bị trói như ban đầu mà chễm chệ xoay người ngồi ôm vào thành ghế. Cằm cô còn thản nhiên chống vào đó, mắt hướng về phía trước như thể đang xem một cuộc vui.
- Ha ha, con gái, con không cần công khai bênh vực người ngoài vậy chứ?
Tên áo đen đột nhiên thu lại súng rồi tháo mặt nạ. Hắn đứng dậy hướng về Thanh Y cười nói.
Toàn bộ hệ thống đèn điện trong căn hầm đột nhiên đồng loạt được bật sáng trưng.
Âu Dương Quân cũng hạ súng đứng dậy. Lúc này anh mới phát hiện trong phòng còn thêm một người lạ mặt nữa, một người phụ nữ phương Đông xinh đẹp ngồi trước bàn máy tính trong góc phòng. Nơi đó từ đầu được che bởi một tấm màn đen dày nên thành công chìm hẳn trong bóng tối.
- Đúng là con gái lớn không giữ được!
Người phụ nữ lên tiếng rồi đẩy ghế, bước về phía Thanh Y.
Âu Dương Quân nhìn cô lãnh đạm:
- Em không định giải thích gì với tôi?
Lúc này, Thanh Y mới rời khỏi chiếc ghế gỗ, bước tới kéo tay hai người lạ mặt một cách thân mật. Sau đó, cô nhìn anh cười híp mắt:
- Như anh đoán, đây là lão yêu tinh và lão bà bà thân sinh ra tôi!
(* Trên bia bắn súng, vùng miệng của đối phương được cho là phần mười điểm.)
-------
Hai giờ sáng, không khí mùa thu mát mẻ quyện cùng mùi muối phàng phất trong không giạn.
Trong khuôn viên căn biệt thự sang trọng gần bờ biển, đèn điện khắp nơi được bật đều được bật sáng. Người phục vụ nửa đêm bị gọi dậy chuẩn bị bữa tiệc thịnh soạn. Trên chiếc bàn tròn rộng lớn, các món ăn đầy màu sắc cùng mùi vị thơm lừng lần lượt được dọn lên.
Người nổi bật nhất ngồi bên bàn ăn là một thanh niên cao lớn, tuấn tú. Bên cạnh anh là một cô gái có đôi mắt to tròn, đen láy, thân hình nhỏ nhắn. Tiếp theo đó là một người phụ nữ xinh đẹp đậm chất phương Đông. Mái tóc bà ta được uốn xoăn xõa dài ngang vai. Mọi cử chỉ, hành động đều thể hiện sự quý phái. Bà chính là tiểu thư nhà họ Lý, Lý Thu Hà, người mà một thời được các nhà báo săn đón bởi không những nhan sắc kinh diễm mà còn là một hacker nổi tiếng trong giới. Sau đó, không biết vì lí do gì mà bà dường như bốc hơi khỏi trái đất, không còn một ai gặp lại.
Ngồi bên cạnh Âu Dương Quân là một người đàn ông ngoại quốc cũng không kém phần cao lớn so với anh: Thomas Keith William. Ông ta là một điệp viên luôn hoàn thành nhiệm vụ một cách xuất sắc. Tuy nhiên, cũng như Lý Thu Hà, mọi liên lạc với ông đều mất trong lúc lần theo dấu vết của một đường dây hacker nổi tiếng. Ông có khuôn mặt nam tính với đôi mắt xanh đặc biệt.
Thanh Y là con của hai người nên vừa thừa hưởng được sự xinh đẹp của mẹ lại có làn da trắng của bố.
- Oa, lúc nãy ngồi trong phòng camera quan sát, chúng tôi thật là có một phen mở rộng tầm mắt!
Người lên tiếng là Vũ. Anh nhìn về người điệp viên và vị nữ hacker với ánh mắt ngưỡng mộ suốt từ đầu buổi.
- Đúng thế! Thấy hai người ngang sức ngang tài, giằng co mãi vẫn không phân thắng thua thật khiến bọn tôi một phen hít thở không thông. Anh Quân đối đầu với điệp viên, không được xem quả phí một đời!
Phong cũng hùa vào ca ngợi, luôn miệng nói sang Lý Thu Hà:
- Bác gái à, bác nhớ để lại đoạn quay cảnh dưới hầm lúc nãy cho tôi nhé! Mang về khoe với tên Hàn mới được!
- Được được, cậu muốn bao nhiêu cũng có, nhưng phải trả tiền đấy! Vì hình ảnh mang tính chất đặc sắc nên tôi sẽ bán với giá cao! Hắc hắc...
“Phụt!”
Vũ đang uống nước nghe vậy không kiềm được mà phun luôn một ngụm ra ngoài. May mà anh xử lí nhanh quay mặt đánh sang phía khác nên đống thức ăn trên bàn vẫn còn nguyên vẹn. Còn Phong, mặt anh đã đổi sắc nghiêm trọng.
Âu Dương Quân cũng không nhịn được mà mỉm cười rồi nhìn sang cô gái ngồi cạnh mình. Anh rốt cuộc cũng hiểu, cô có bệnh yêu tiền là từ đâu! Người phụ nữ kia tuy nhìn từ bên ngoài thì mười phần xinh đẹp, cao quý khiến người ta có cảm giác xa cách nhưng thực ra bên trong lại là một người vui tính, dễ gần.
- Thu Hà, em đừng bộc lộ bản chất quá như vậy chứ! Không phải ai cũng có thể chấp nhận thói xấu của em như anh đâu!
Lưu địa chỉ wap để tiện truy cập lần sau. Từ khóa tìm kiếm: chatthugian